Tóc nâu

VẠN ĐIỀU RIÊNG TRAO...





Em mãi nhé, tình mềm như cỏ
Ta hồn sương, về đó, hôn thầm
Còn không khoảng cách xa gần
Tiếng đêm dìu dặt, lối trần đang chung.

Đôi tay nhỏ chạm vùng khói lạnh
Khép làn mi, lóng lánh thương yêu
Dáng em mỏng áo hương chiều
Vàng say khúc nhớ, yêu kiều, ơi em!

Em nhẹ đến bên thềm hoa rụng
Nhặt cánh hồng, ta ướm hương xa
Giữa ta, thức bóng trăng ngà
Rọi thềm ký ức, nhạt nhòa được sao?!

Đêm huyền hoặc, nghìn sao soi bước
Ta chung về, đón rước thanh liêu
Cần chi ngôn ngữ mỹ miều
Trong thinh lặng đó, vạn điều riêng trao...




 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 21 tháng 6 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "VẠN ĐIỀU RIÊNG TRAO..."